190 likes | 388 Views
Mỗi ngày người ta thi nhau làm mới mình Còn thầy, vẫn thế Vẫn lặng lẽ bên đời Vẫn âm thầm muôn thuở Dạy cho tôi những giá trị vĩnh hằng. Mỗi ngày người ta thi nhau làm mới mình Còn thầy, vẫn thế Vẫn nhân cách xưa Vẫn con người cũ Bài học làm người cứ mới trong tôi
E N D
Mỗi ngày người ta thi nhau làm mới mình Còn thầy, vẫn thế Vẫn lặng lẽ bên đời Vẫn âm thầm muôn thuở Dạy cho tôi những giá trị vĩnh hằng. Mỗi ngày người ta thi nhau làm mới mình Còn thầy, vẫn thế Vẫn nhân cách xưa Vẫn con người cũ Bài học làm người cứ mới trong tôi Mỗi ngày người ta thi nhau làm mới mình Còn thầy, vẫn thế Vẫn sách thánh hiền Vẫn giáo điều rất cũ Nhưng có bao giờ em học hết thầy ơi … NGUYỄN CHÍ TRUNG Thầy ơi !
Ba mươi năm trở về ngôi trường cũ Cây bồ đề thành cổ thụ già nua Vẫn lặng lẽ, im lìm, trầm mặc Nghe thời gian vội lướt qua mình. Ba mươi năm trở về ngôi trường cũ Ngơ ngác mình ta, đâu bóng bạn bè xưa? Hàng ghế đá chơ vơ buồn hiu hắt Vắng tiếng cười rộn rã tuổi thanh xuân. Ba mươi năm trở về ngôi trường cũ Tuổi năm mươi cũng “sĩ tử” đến trường thi Cũng hồi hộp, lo toan, bao trăn trở Để nghe lòng bừng dậy tuổi hoa niên. Ba mươi năm trở về ngôi trường cũ Gác lại bao âu lo, toan tính đời thường Chở vần thơ về trên trang giấy trắng Chợt thấy đời quá đỗi yêu thương. ĐÀO NHUNG Trở về
Hoa nào là hoa phấn? Rơi trên tóc mỗi ngày Hoa nào hồn trong trắng ? Vân vê trên bàn tay Hoa không sắc không hương, Không hình hài, cành nhụy. Hoa mong manh thư thể Không có thật trên đời. Mỗi lần hoa rơi rơi, Lòng em bình yên lắm ! Mỗi lần hoa rơi rơi Bao ước mơ đong đầy. Không vàng như hoa nắng Không quý như hoa hồng. Phấn tàn cho đời rộng, Thắp sáng niềm ước mong. NGỌC THANH Hoa phấn
Trường xưa Bao năm xa cách mái trường Hành trang giã biệt, nhớ thương một thời Đường xưa nay đã xa rồi Ngược xuôi một thuở, bồi hồi dấu xưa … Trường xưa gởi lại cho em Hàng cây khuất bóng, êm đềm thân thương Bằng lăng hoa tím vấn vương Phượng hồng đốt lửa sân trường hạ say Phất phơ áo tím chiều vàng Từng hồi trống giục, rộn rang bước chân. Chiều nay lá đổ ngoài sân Nhớ về chốn cũ, dấu chân lạc loài. NGUYỄN CHIÊM
Tôi đi tìm mùa Xuân Những bông hoa đồng nội Dưới trời xanh tỏa nắng Gió vờn bay bay xa Tôi đi tìm mùa Hạ Tiếng ve chừng giục giã Mình dường như tan biến Giữa biển đời mênh mông Tôi đi giữa trời Thu Nhìn lá vàng rơi rụng Thời gian không đứng đợi Một thoáng buồn chơi vơi. Mùa Đông đang dần trôi Xiết bao nhiêu là nhớ Mà ai nào có biết Tôi vẫn mãi đi tìm. LỘC TRỊNH Tìm
Lời đầu tiên xin gửi đến các em Có nắng trải dài trên con đường buổi sớm Có lá, có hoa, có bàn chân em bước Nơi giọt sương đêm còn đọng sân trường Bài giảng đầu tiên là lời mong ước Cho ngày mai những hy vọng nở hoa Khi mẹ cha mong đợi mãi từng ngày Cả những đêm ru con thời thơ dại Bài giảng đầu tiên là về đất nước Một dải giang sơn yêu quí đẹp giàu Niềm tự hào đâu chỉ của riêng ai Cả dân tộc đã giành bằng chiến đấu Bài giảng đầu tiên là trường, là lớp Là nơi chúng ta gieo hạt, ươm mầm Vững tin đi lên các em nhỏ thân yêu Hãy cố gắng vượt qua tất cả Bài giảng đầu tiên là niềm khắc khoải Để hình hài Tổ quốc mãi trong tim. MỸ DUNG Bài giảng đầu tiên
Năm tháng dần trôi, giật mình ừ nhỉ ! Ngót ba mươi năm xoay vần gieo hạt Tóc điểm sương ngõ chừng bụi phấn Nguệch ngoạc đôi dòng ngỡ nét vẽ em thơ Thoáng lúc buồn, lúc giận vu vơ Bởi đám trẻ lắm trò tinh nghịch Và em đến bên cô chiều tĩnh mịch “Cô ơi cô, em xin lỡ lần đầu!” Ánh mắt buồn nói những lo âu Và còn đó bao chồi non hé nở Lớp học yêu thương hồn nhiên một thuở Hàng cau xanh giấu nắng lối em qua Bằng lăng tím nghiêng nhìn phượng vĩ Rực đỏ đợi hờ - lặng lẽ sang thu. Thời gian ơi! Tìm đâu còn nữa Áo lụa bay bỗng vắng dáng cô gầy Bởi ngày ấy trời vào thu se lạnh Sáng tựu trường, sương xuống hóa chiêm bao. LIÊN HIỆP Nỗi niềm riêng
Chia xa Sáng thu, gió về Mơn man hơi thở mùa con gái Và tôi, lại về Góp mùa gieo hạt bâng khuâng Có khoảng không xanh mãi mơ ước Khúc dạo đầu khẽ chạm mi ngoan Phấn trắng, bảng đen, sân trường cũ Thảng thốt tôi tìm – một dáng thu xưa. Có cái nhớ thu vàng phai lá biếc Có chút thương vương vấn giao hòa Có chút tình ngân nga trong sách vở Có ngày xưa, tôi với bạn chung cùng. Rồi một ngày thu về trong sắc nóng Vẫn thênh thang lối cũ ta về Vẫn đến lớp thắp lên màu hy vọng Nhưng xa rồi khoảnh khắc ngày xưa. Một chút ngày xưa vấn vương theo mãi Ríu rít sân trường, náo nhiệt mùa thi Nắng vẫn thế và về trong hơi lạnh Chút lạnh đầu mùa – nỗi nhớ chia xa. Nay, tôi – bạn chẳng còn chung lối nhỏ Ngắn con đường nhưng vời vợi cách xa Lệ đến khô rồi, bạn ơi ta thắp lại Xin đừng làm ngõ biếc ngẩn ngơ trông. MINH THẢO
Niềm vui người gieo hạt Tôi có những đứa con Như thể máu tim mình Lớn học điều lễ nghĩa Nhỏ mắt cười rất xinh Tôi có một mái trường Bạn bè vui như thể Buổi sáng thấy nụ cười Buổi trưa buồn kể lể Tôi có một cuộc đời Giản đơn đen và trắng, Một màu xanh thủy mặc Gửi vô lượng bao dung Tôi có một niềm vui Nở trong lòng vĩnh cửu Như thể người gieo hạt Cấy từng mùa xanh tươi. ĐÀO NHUNG Tôi có một niềm vui Nở trong lòng vĩnh cửu Như thể người gieo hạt Cấy từng mùa xanh tươi Tôi cũng có nỗi buồn Như thể là hoàng hôn Mỗi chiều sau vách núi Rụng xuống lòng hư không Tôi có lớp học trò Như thể tờ giấy trắng Lật từng trang từng trang Tôi vẽ màu thật đẹp
Nắng chiều nghiêng Thôi thế chiều nay sân trường vắng Vạt nắng buồn theo bước chân em Mùa hè ơi, đến chi vội thế Mùa thu đi biền biệt mãi chưa về Thôi thế chiều nay sân trường vắng Bóng hình ai một tà áo trắng Em còn nhớ những chiều đến lớp Lá me bay vương nhẹ bờ vai gầy Nắng chiều nghiêng loang nhẹ bên thềm Hoàng hôn về tím cả mắt em Trống trường ơi ! vang chi tha thiết Để chiều nay lời từ biệt ngại ngùng Sân trường vắng và lòng tôi cũng vắng Muốn tặng em một chùm phượng thắm Mùa thu sau tôi sẽ về gặp lại Em có còn là em gái của tôi ? Nếu có lúc bên thềm em chợt nhớ Những tháng ngày thoáng vụt như mơ Thôi chào em tôi về trong kỷ niệm Nắng chiều vàng thấp thoáng bóng hình em. ĐOÀN MINH SƠN
Yêu biết mấy, thời xuân bao tưoi thắm Ước mơ nhiều, trăn trở những suy tư Nghe trong gió, lá thì thầm bảo nhỏ “Học trò chăm, cô ngẫm nghĩ nhiều!” Đi giữa sân trường lòng lại bâng khuâng Suy nghĩ bao điều vào ngày sắp đến Nét mơ hồ hiện hữu trong mắt em ! Mơ ước đi em ! này Sinh này Hóa học Phản ứng trung hòa như sách với hồn em Và em ơi ! cô học trò bé nhỏ Cậu học trò đã bỡ ngỡ hôm qua Dù gian lao, khó nhọc chẳng mềm lòng Hãy vững bước, đáp bằng bao gian khó Giành kết quả trong mùa thi thí nghiệm Và tương lai sẽ rộng tay chào Em sẽ vui như ngày đầu mới học Vất vả nhiều, đền đáp lại cho em. HOÀNG THANH THỦY Mơ ước
Đỏ làm chi ơi hoa phượng cuối mùa! Để mực thẫm lem nhem trên vòm lá. Có nỗi nhớ ai cồn cào đến lạ! Da diet hoai mà vô cớ không tên. Phượng cuối mùa sắc đỏ khắc vào tim. Nghe đâu đây vương một trời lá đỗ. Còn lại chi nơi sân trường bỡ ngỡ? Cánh phượng hồng trong gió chao nghiêng. Bạn bè giờ ai còn nhớ ai không? Cánh phượng cuối mùa vẫn tươi sắc đỏ. Những cánh ve vương nắng hè đổ lửa, Tuổi học trò đâu cổ tích ngày xưa? Khắp sân trường sắc đỏ rắc lưa thưa, Xanh vòm lá nổ bùng chùm phượng vĩ. Nhớ tuổi học trò một thời thơ dại, Hoa phượng buồn mang nỗi nhớ không tên. ÁNH TUYẾT Hoa phượng cuối mùa
Yêu trường Ngày lại ngày qua vẫn đến trường Tình yêu nghề ngiệp cứ đeo mang Sách vở bận lòng thêm tóc bạc Nhọc nhằn bởi một nỗi yêu thương. Tôi yêu hàng cây bàng xanh lá Yêu vườn hoa đẹp lúc chiều mơ Bên ghế đã ngồi nghe gió hát Một chút mơ màng, một chút thơ. Tôi yêu từng lớp học thân quen Cả lời giảng vang vang trong nắng Có mắt em thơ tròn xoe, đen láy Mang cho tôi bao hơi ấm cuộc đời. HÙNG ANH
Nhớ ...! Phố núi Sơn Trà mưa rát mặt Nhớ nơi xưa ta thắt nỗi lòng. Càng mưa ta lại nhớ nhà Hàng nghìn giọt nước nhạt nhòa trong đêm. NGỌC HỒNG
Trách thầm Thu về nay mưa ngâu Em gửi sầu trong gió Niềm thương vương ngọn cỏ Đong đầy hoài niệm xưa. Sân trường ai thắp nắng ? Tóc xưa nhạt màu mây Anh theo về bên ấy Để sợi nhớ giăng đầy. Lối về đâu bao xa Sao người vội quên ta Em không tin mình đã Tình xưa thôi đậm đà. NHƯ Ý
Phấn trắng bảng đen Nghiệp đời phấn trắng, bảng đen Ai xe duyên mặn mà nên nợ tình Giờ không là bóng với hình Đáy tim cất chuyện chúng mình ngày xưa Tơ vương là bức rèm thưa Dệt đan biết mấy nắng mưa cuộc đời Hai đầu góc bể chân trời Chẳng hay ai có khuây vơi nỗi niềm ? Bắt cầu thiên lý qua tim Chơi vơi phấn trắng đi tìm bảng đenDẫu không còn “lửa mới nhen” Còn “trăng mới mọc” còn “đèn mới kheo” Cũng còn lại một niềm yêu Những viên phấn trắng những điều ước mơ : Mai sau dù có bao giờ Cầm viên phấn nhỏ thì mơ lại người. SƠN HÀ
Trường xưa nắng ấm đầy sân Em - cô giáo trẻ - trong ngần dáng hoa Dõi theo bước nhỏ gần xa Ngỡ là thoáng chốc hoá ra một đời Chừ em nơi ấy xa xôi Tôi bay miết, biết bao giờ tới nơi ? Hỡi người xưa của tôi ơi Nắng xưa thì mãi suốt đời còn vương ! Một khi còn nắng sân trường Thì tôi còn nóng nhìn thương một người Dù em góc bể chân trời Tiếng lòng tôi vẫn suốt đời rung lên Một lòng trót đã vô duyên Một đời tôi vẫn còn nguyên nỗi niềm Thành tâm xin chút bình yên Nắng ngoài hiên cũng đà lên lâu rồi Trống trường giục bước chân tôi Lung linh ánh nắng cùng tôi ... đồng hành. VÕ NGỌC BÍCH Nắng sân trường
Những sợi tóc đổi màu Sáng nay đứng trước gương Thấy tóc mình ngả bạc. Chợt lòng buồn man mác Sao tuổi già đến mau ? Tóc bạc là vì đâu ? Sợi này em lười biếng Sợi kia em cá biệt Sợi khác em khó nghèo ... Còn những sợi này nữa Là những dòng giáo án Sợi lo toan cuộc sống Đồng nghiệp chưa hiểu nhau ... Tóc ơi ! chậm đổi màu Hãy thôi thêm sợi bạc Các em - sẽ chăm ngoan Rồi đời ! mãi thương nhau. KIM LOAN